Tụi tui yêu nhau đã 16 năm rồi, có 3 đứa nhỏ: thằng lớn nhất 7 tuổi, con nhỏ 5 tuổi, đứa thứ ba thì đang ‘nằm vùng’ trong bụng mợ. Cả ngày tui với mợ chạy sô như điên, lo cho tụi nhỏ rồi đi làm kiếm cơm.
Hôm nay gửi đám nhỏ cho bà ngoại trông, tụi tui quyết định ‘đứt dây cương’ chạy đi chơi. Chiều nay là lông bông ở bảo tàng, rồi tính kiếm chỗ ‘đập thức ăn’ ngon ngon tý.
Ngày nào tui với mợ Rosalee cũng tìm một lý do để ở bên nhau. Tại nếu không làm vậy, cái đầu mình nó sẽ bắt đầu nghĩ tới mấy cái lý do để ‘chạy xa nhau’. Trong đầu tụi tui có một ‘cuốn sổ công’ ghi lại hết những gì đã cùng trải qua, những trận chiến đã thắng: từ lúc không có tiền mua đồ ăn, không xe cộ gì, không có tiền đóng tiền gas sưởi. Vậy mà tụi tui cũng vượt qua hết. Biết bao nhiêu kỷ niệm đã được khắc ghi trong ký ức, trong tim, về tình yêu của tụi tui.
Mẹ tui có cho tui một lời khuyên xịn xò: ‘Con à, cái não của phụ nữ nó như cái máy ghi âm vậy đó. Mọi thứ con làm với nhau, nhỏ đều thu âm vô cuộn băng. Và con phải làm sao để trong cuộn băng đó có nhiều kỷ niệm đẹp hơn xấu.’
Bởi vì một ngày nào đó, chắc chắn sẽ có sóng gió. Có thể có lúc tình yêu của con ‘suy thoái kinh tế’ giống như thị trường vậy đó. Ai đó bị bệnh, ‘cơ thể không chạy êm’. Có thể hết tiền, rồi cãi nhau to, mợ bỏ về nhà mẹ ruột. Và đột nhiên, có một người bạn cũ tới gõ cửa. Họ nói: ‘Tao hiểu mày đang trải qua chuyện gì’, rồi vô nhà tâm sự. Lúc đó, cám dỗ xuất hiện.
Và lúc này, mợ sẽ bật cái cuộn băng đó lên. Nếu cuộn băng toàn những lý do để ở bên con: những lời ngọt ngào con từng nói, những điều tử tế con từng làm, thì cám dỗ sẽ qua đi. Nhưng nếu trong cuộn băng đó toàn là cay đắng, toàn là đòi hỏi, hoặc tệ hơn, con đã từng nói nhỏ không còn đẹp nữa. Và giờ có người khác, làm điều ngược lại, nói những lời ngược lại. Thì, nói thẳng ra là… tiêu mẹ nó rồi!
Comments