Mình thích những buổi nói chuyện thân mật mà chúng ta có thể lắng nghe lẫn nhau. Nhưng nghe thì dễ nhưng lắng nghe rất khó. Lúc nào mình cũng có thể nghe nhưng ít khi lắng lại để hiểu. Khi tâm mình không lắng đọng thì mình không thật sự hiểu được người kia nói gì. Mình sẽ dễ dàng đánh giá tốt xấu, đúng sai và nhất là vội vàng đưa ra lời khuyên bảo mà người kia không cần. Mà nhiều khi câu chuyện thật sự nó nằm dưới cả ngôn ngữ, khi đó mình phải thật sự lắng mới có thể nghe được điều mà người kia không trực tiếp nói ra và hiểu được cảm xúc nằm dưới những câu chữ.
Đó là một kỹ năng mà mình luôn cố gắng rèn luyện để thực hành tốt hơn. Để có thể thật sự lắng nghe, để không vội vàng cắt ngang câu chuyện của người khác. Để không chèn vào đó là câu chuyện, nhận định, hay lời khuyên của mình.
Thầy Thích Nhất Hạnh có nói rằng “có hiểu thì mới có thương.” Khi đã hiểu, đã thương rồi thì mình sẽ không còn phán xét nữa. Mình sẽ chấp nhận họ như họ đang là. Đó cũng là một dạng tình yêu thương mà mình đang thực hành để cho người đối diện.
Mình rất biết ơn những ai có thể tạo ra bầu không khí thân mật và ấm cúng để mình cảm thấy được tin tưởng, dễ dàng nói ra được những điều vốn chôn sâu trong lòng, ít khi nào được nói ra.
Ở hoạt động “Ngồi đây cùng Hùng” mình sẽ thực hành lắng nghe. Mình mong rằng mình đủ có khả năng tạo cho bạn không gian an toàn để có thể chia sẻ câu chuyện của mình.
Comments