Khoảnh Khắc Làm Cha

Tôi đang đứng trong phòng sinh, một tay nâng chân vợ, mồ hôi lấm tấm trên trán dù nhiệt độ phòng không hề nóng. Tiếng máy móc đều đặn và giọng cô y tá nhẹ nhàng hướng dẫn vợ tôi rặn là tất cả những gì tôi nghe thấy trong khoảnh khắc tưởng chừng kéo dài vô tận ấy. Trước đó tôi vẫn nghĩ mình ổn, thậm chí còn tự hào khi được tham gia vào quá trình sinh nở, nhưng khi con bé thực sự xuất hiện – không chỉ là cái đầu nhỏ xíu mà là toàn bộ cơ thể đang trượt ra – tôi cảm giác như bị cả tấn gạch đổ ập xuống người.
Đột nhiên, cơn nóng chạy dọc sống lưng, đầu tôi như có hàng nghìn chiếc búa nhỏ gõ liên hồi, buộc phải ngồi xuống với gói đá lạnh áp vào trán. “Đây không phải sợ hãi,” tôi tự nhủ khi nhìn bàn tay mình run rẩy, “mà là trọng lượng của khoảnh khắc này – điều mà tôi đã mong đợi suốt thời gian qua.”
Ba tuần đã trôi qua, tôi may mắn được nghỉ phép để dành trọn thời gian bên con gái mới chào đời. Căn phòng khách đã trở thành tổng hành dinh của gia đình nhỏ, nơi chúng tôi ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa, xem vô số bộ phim, gọi đồ ăn vì không ai có thời gian nấu nướng. “Đây là cuộc sống mới của chúng ta,” vợ tôi thì thầm khi chúng tôi luân phiên thay tã, ôm con ngủ và thức giấc theo những chu kỳ không tên.
Có những lúc, tựa lưng vào ghế với đứa con gái nhỏ xíu trong vòng tay, tôi không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé ấy. Đôi mắt tôi đẫm nước khi ngắm nhìn những ngón tay tí hon quấn lấy ngón tay tôi, sức mạnh đáng kinh ngạc từ bàn tay bé xíu đó khiến tôi bất ngờ.
Tôi thường tự hỏi cô bé sẽ lớn lên thế nào, liệu sẽ giống mẹ hay giống tôi, thích màu gì, sở trường điều gì. “Chúng ta sẽ được chứng kiến tất cả,” tôi thì thầm với vợ, cảm giác vừa bàng hoàng vừa biết ơn vì đặc quyền được đồng hành trong cuộc đời đứa trẻ này.
Con bé đã thể hiện tính cách từ rất sớm, ngay từ đêm đầu tiên ở bệnh viện, các y tá đã bảo rằng nó biết tự xoa dịu bản thân. “Quá độc lập,” vợ tôi bông đùa khi con bé từ chối núm vú giả, như thể đang nói “Con không cần thứ này!”
Tôi cũng đã phát hiện ra bản tính hoang dã nhỏ bé trong con – tiếng gầm gừ và cách nó cắn mạnh khi bú khiến chúng tôi phải bật cười. “Một chiến binh nhỏ,” tôi vuốt nhẹ má con gái và cảm thấy lòng dâng trào niềm tự hào.
Dù mệt mỏi đến đâu, dù có những đêm thức trắng, tôi vẫn thầm hy vọng con gái sẽ giữ được những đặc điểm ấy – sự độc lập và tinh thần dũng mãnh đó khi lớn lên. Tôi thích cách con bé đã biết rõ điều mình muốn, dù mới chỉ vài tuần tuổi.
Điều kỳ diệu nhất, tôi nhận ra, không phải là giây phút con chào đời, mà là từng khoảnh khắc tiếp theo khi chúng tôi dần khám phá con người thực sự của cô bé. Ngắm nhìn con ngủ trong nôi, tôi hiểu rằng tình yêu không đến trong một khoảnh khắc bùng nổ, mà đến từng ngày, từng giờ, khi chúng tôi học cách trở thành cha mẹ.
“Con thật tuyệt vời,” tôi thì thầm trong bóng tối phòng ngủ, bàn tay to lớn của mình ôm trọn bàn tay nhỏ xíu của con, “và bố mẹ sẽ luôn ở đây để thấy con lớn lên thành người con muốn.”