Đứng bên lề đường Sài Gòn, tôi mở ứng dụng Grab và đặt một chuyến xe ôm công nghệ. Ánh đèn đường hòa quyện với đèn xe cộ tạo nên một bức tranh urban graffiti sống động trên nền trời đêm. Đây là Sài Gòn về đêm – một bản hòa tấu của sự hỗn loạn có tổ chức, nơi luật giao thông dường như chỉ là những gợi ý mờ nhạt.
Tài xế Grab của tôi xuất hiện, nở một nụ cười thân thiện và đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm. ‘Anh cầm chặt bánh mì nghe,’ anh dặn, trước khi phóng xe vào dòng người như một vũ công lanh lẹ. Chúng tôi lướt qua những xe máy khác như thể đang chơi một bản nhạc jazz tự do – không có quy tắc, chỉ có ngẫu hứng thuần túy.
Xe chúng tôi luồn lách qua những quầy hàng rong tỏa mùi thơm quyến rũ của phở và bún, rồi bất ngờ đụng độ với một đám cưới đang diễn ra ngay giữa phố. Chưa kịp định thần, tôi lại thấy một cụ già đang chầm chậm di chuyển với cả trăm quả bóng bay đủ màu trên tay, như một bức tranh siêu thực giữa đời thường.
Đến một ngã tư, đèn đỏ bật sáng. Nhưng với tài xế Grab của tôi, màu đỏ dường như chỉ là một gợi ý nhẹ nhàng. Anh khéo léo luồn lách qua các xe khác như một nghệ sĩ xiếc đang biểu diễn. Tôi nhắm nghiền mắt lại, một tay ôm chặt bánh mì, tay kia bám víu vào xe như thể đời mình phụ thuộc vào đó – và có lẽ đúng là như vậy.
Khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã đến nơi, vẫn còn sống, vẫn còn nguyên vẹn, và kỳ diệu thay, cả ổ bánh mì cũng không suy suyển. Tôi tip cho anh tài xế thêm một khoản hậu hĩnh, không chỉ vì chuyến đi an toàn mà còn vì liều adrenaline miễn phí mà anh đã tặng tôi. Đứng nhìn bóng anh khuất dần trong dòng người tấp nập, tôi chợt nhận ra: đây mới chính là Sài Gòn thật nhất – một thành phố nơi hỗn loạn và trật tự đan xen, nơi mọi chuyến đi đều là một cuộc phiêu lưu, và nơi mà ngay cả việc đi xe ôm công nghệ cũng có thể trở thành một câu chuyện đáng nhớ.
Comments