Minh ngồi thẫn thờ trước màn hình laptop trong căn phòng tối om chỉ có ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình. Ngoài cửa sổ, thành phố Sài Gòn đang chìm trong cơn mưa đầu mùa, tiếng nước rả rích như đang khóc cùng tâm trạng của cô. Đã ba tháng kể từ ngày tốt nghiệp đại học, Minh vẫn chưa tìm được việc làm, và điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng vô dụng.
‘Mình đang làm gì với cuộc đời của mình vậy?’ – Minh tự hỏi, ngón tay lướt vô thức trên màn hình điện thoại. Instagram của bạn bè toàn những bức ảnh rạng rỡ về công việc mới, về những buổi hẹn hò vui vẻ. Còn cô, ngày qua ngày chỉ biết nằm trong phòng, lướt mạng xã hội và gửi CV đi khắp nơi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Mai, người bạn thân từ thời đại học.
‘Cậu ổn không? Hôm nay tớ ghé qua nhé?’ – Mai nhắn.
Minh định từ chối như mọi khi, nhưng rồi chợt nhớ đến lần cuối cùng nói chuyện trực tiếp với ai đó là từ hai tuần trước. Cô gõ: ‘Ừ, ghé đi.’
Mai đến cùng với một cuốn sách nhỏ về lý thuyết tự quyết. ‘Cậu biết không, hạnh phúc không phải là thứ xa vời đâu. Nó chỉ cần ba yếu tố: kết nối, sự chân thật với bản thân, và năng lực.’
‘Nghe như mấy cuốn sách self-help nhảm nhí ấy,’ Minh cười khẩy.
‘Không, nghe tớ nói đã.’ Mai kéo ghế ngồi xuống. ‘Cậu nhớ hồi đại học không? Cậu hạnh phúc nhất khi nào?’
Minh ngẫm nghĩ. Đó là những buổi tối làm project cùng nhóm, cười đùa đến khuya. Là khi hoàn thành một thiết kế được thầy khen ngợi. Là những lần tâm sự thâu đêm với Mai về ước mơ trở thành một nhà thiết kế đồ họa.
‘Đấy,’ Mai nói, ‘Cậu hạnh phúc vì có bạn bè bên cạnh, vì được làm điều mình thích, và vì cảm thấy mình có giá trị. Ba yếu tố đó đấy.’
Những lời của Mai khiến Minh suy nghĩ. Có lẽ cô đã sai khi tự cô lập mình, khi cố gắng trở thành một phiên bản hoàn hảo theo tiêu chuẩn xã hội thay vì theo đuổi đam mê thực sự của mình.
Hôm sau, thay vì gửi CV cho các công ty quảng cáo lớn, Minh bắt đầu tìm các studio nhỏ phù hợp với phong cách thiết kế của mình. Cô cũng bắt đầu đăng những作品 cá nhân lên các nền tảng sáng tạo.
Một tuần sau, một studio nhỏ đã liên hệ với cô. Họ thích phong cách độc đáo trong portfolio của cô. Minh bắt đầu đi làm freelance, làm việc với những người có cùng đam mê. Mỗi dự án hoàn thành là một niềm vui, một sự tự hào.
Ba tháng trôi qua, Minh ngồi trong quán cà phê quen thuộc với Mai. ‘Cảm ơn cậu,’ cô nói, ‘Nếu không có hôm đó, có lẽ mình vẫn đang chìm trong đống CV và những công việc không phải đam mê của mình.’
Mai mỉm cười: ‘Đó không phải công của tớ. Cậu đã tự tìm ra con đường của mình. Tớ chỉ nhắc cậu nhớ rằng hạnh phúc không phải là đích đến, mà là cách ta sống: kết nối với những người quan trọng, trung thực với bản thân, và không ngừng phát triển năng lực của mình.’
Minh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tạnh mưa, và một cầu vồng đang vắt ngang bầu trời. Đúng vậy, hạnh phúc không phải là điều gì đó xa vời. Nó nằm ngay trong những điều giản đơn nhất: một tách cà phê với bạn thân, một dự án được hoàn thành, và cảm giác được là chính mình.
Comments