Khi kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, tôi cùng với hàng trăm sinh viên khác hân hoan bước ra từ cổng trường đại học, trên tay là tấm bằng cử nhân mà mình đã cất công phấn đấu trong bốn năm ròng. Cha mẹ tôi ánh mắt tự hào, tôi thấy cuộc sống đang chờ đón mình ở phía trước với những cơ hội vô tận. Dù đầy khát vọng, tôi không hề lường trước được những thử thách khó khăn đang rình rập.
Những ngày đầu đi làm tại một công ty quảng cáo, tôi đã háo hức vô cùng. Tôi hình dung mình sẽ được áp dụng những kiến thức trong sách vở và mang lại giá trị cho công ty. Nhưng thực tế lại khác xa với những gì tôi đã mơ về. Thay vì làm việc trong môi trường sáng tạo, tôi phải đối mặt với hàng loạt công việc hành chính tẻ nhạt như nhập liệu và chuẩn bị tài liệu cho các cuộc họp. Tôi cảm thấy mình như một chiếc bánh xe nhỏ trong guồng máy lớn, không hề có tiếng nói và không được khẳng định bản thân.
Thời gian trôi qua, áp lực và sự tự ti cũng lớn dần. Mỗi ngày, tôi nhìn thấy các đồng nghiệp khác đang làm việc với sự tự tin, trong khi tôi chỉ là một người đi sau, mãi mãi không thể bắt kịp. Dần dần, cái cảm giác hạnh phúc khi vừa ra trường tan biến, thay vào đó là nỗi chán nản và trầm cảm. Tôi thường suy nghĩ về việc mình đã chọn sai ngành học, hay rằng những kiến thức mà tôi học được hoàn toàn vô nghĩa trong môi trường thực tế.
Sau một thời gian làm việc, tôi quyết định thôi việc và dấn thân vào một con đường mới. Lần này, tôi chọn theo đuổi đam mê của mình — viết lách. Mặc dù khởi đầu có khó khăn và không dễ dàng chút nào, nhưng tôi cảm thấy mình đang làm việc với những gì tôi thực sự yêu thích.
Câu chuyện của tôi là một bài học về sự thực tế của cuộc sống. Dù có vỡ mộng khi ra trường, nhưng chính những khó khăn đã giúp tôi tìm ra con đường của mình, để có thể sống đúng với đam mê.
Comments