Từ Nhút Nhát Đến Tự Tin

Nhút nhát. Từ đó mô tả đúng nhất về tui hồi xưa. Chưa bao giờ có bồ, mà cũng không dám đứng lên bảo vệ bản thân. Cứ khi nào có ai nói chuyện tự tin hơn tí là tui đã tự động nghĩ họ “ngon” hơn mình rồi, thế là co vòi. Tui vẫn còn tự trọng chứ, vẫn tức điên lên khi bị người ta chèn ép. Nhưng không bao giờ dám thể hiện ra, chỉ biết khóc một mình.

Lúc nào cũng thấy cuộc sống chán phèo, biết mình cần thay đổi mà không biết làm sao. Rồi một ngày tui đi ngang qua đường Bùi Viện, thấy một võ đường; bên trong có mấy anh mặc giáp đầy người. Tụi nó cầm vũ khí đánh nhau chan chát, không phải diễn đâu, là đánh thật luôn. Cái kiểu “choang choang” như trong phim vậy. Tui vốn mê mấy truyện kiếm hiệp từ nhỏ, hồi đại học cũng từng tập kiếm thuật một thời gian—nên quyết định vô thử.

Ban đầu tui gà và giống con gián bị đèn pin rọi thẳng mặt. Cái giáp nặng trịch làm cả người tui điên đảo. Có cái gọi là “khiếp sợ mũ bảo hiểm”, kiểu cái não cứ nhắc đi nhắc lại là mình sắp chết ngạt tới nơi. Mất cả thời gian để học cách thở bình thường trong cái mũ. Và dĩ nhiên tui nhát như thỏ đế.

Sau một buổi tập, có anh người Nghệ An, giọng cứng như đanh, hét vô mặt tui, bảo tui vô dụng. Tui khóc luôn trước mặt cả đám. Vì biết ổng nói đúng. Đáng lẽ tui có thể bỏ cuộc ngay lúc đó, nhưng ngược lại, tui quyết định thay đổi.

Tui thôi không lo bị đánh nữa. Nghĩ lại thì: “Mẹ, mình mặc giáp thép cmnr, có đau đớn gì đâu mà sợ?” Thế là tui bắt đầu nổ như bắp rang. Trận kế tiếp, tui hạ được mấy đối thủ luôn. Lần đầu tiên cảm thấy mình đóng góp được gì đó, và từ đó cứ đà đi lên.

Không phải tui thắng hết trận nào. Nhưng vô trận nào tui cũng tin mình có cơ hội. Sau giải “Sài Gòn Đối Kháng” thì anh đội trưởng nhắn vô group chung. Tui còn lưu tin nhắn trong điện thoại nè. Ảnh viết: “Tao muốn tụi mày nhìn thằng Tuấn. Nó thay đổi nhiều hơn bất cứ thằng nào tao từng thấy.”

Và nó lan sang cả cuộc sống thường ngày luôn. Tui đứng thẳng hơn, ăn mặc bảnh hơn. Khi mới gặp vợ sắp cưới, có bao nhiêu trở ngại. Biết bao tín hiệu mập mờ mà ngày xưa tui đã coi là bị từ chối. Nhưng tui kiên trì. Kiểu: “Sợ gì chứ? Tao từng bị đập bằng rìu cmnr!”