Tôi bước xuống con đường đất nhỏ, lòng đầy háo hức. Những tán cây xanh mướt hai bên đường như dường như nhảy múa theo gió, làm tôi quên đi cái nóng oi bức. Tôi hít hà hương vị đồng ruộng, hòa quyện với mùi hoa sữa phảng phất từ những ngôi nhà cổ kính. Cầm trên tay chiếc máy ảnh, tôi tự nhủ: “Thành phố cổ kính này chắc chắn sẽ có điều gì đó đáng để chụp lại.”
Nhưng rồi, khi đi dạo vòng quanh, tôi bắt đầu cảm thấy hơi thất vọng. Trên những con đường nhỏ, những ngôi nhà cổ kính và ruộng lúa xanh mướt thoạt nhìn rất đẹp, nhưng dường như thiếu một cái gì đó để tạo ra một bức ảnh ấn tượng. Tôi dừng lại, nhìn xung quanh và tự lẩm bẩm: “Nơi này có cái quái gì để chụp lại đây!”
Đúng lúc tôi chuẩn bị quay trở về khách sạn, tôi thấy một nhóm trẻ em đang chơi đùa trong một cánh đồng lúa. Tôi quyết định thử chụp họ, nhưng máy ảnh của tôi lại hết pin. Tôi lấy bộ sạc từ balo ra, nhưng không thể tìm thấy ổ cắm ở gần đó. Tôi thở dài, cảm thấy hơi nản lòng. Bỗng nhiên, một cơn mưa nhẹ chợt đến, làm mọi thứ trở nên mờ ảo và lung linh dưới những giọt mưa.
Thay vì trở về, tôi quyết định tiếp tục đi tìm. Tôi bắt đầu khám phá các con hẻm nhỏ, tìm kiếm những góc khuất thú vị, nhưng lòng tràn đầy nỗi thất vọng. Tôi bắt đầu nghĩ: ‘Muốn chụp hình gì ở đây chứ, có ai muốn xem không?’ Tiếp tục đi, lòng buồn bã: ‘Thôi kệ, biết đâu may mắn mỉm cười với mình.’
Khi đi tới một con đường nhỏ, tôi gặp một nhóm người già đang tụ tập bên cạnh một cây đa cổ thụ. Hình ảnh này thật bình dị và ấn tượng. Tôi hớn hở bắt đầu chụp, cố gắng ghi lại từng chi tiết. Đôi tay run run vì phấn khích, tôi tự nhủ: ‘Cuối cùng cũng tìm được cái gì đấy để chụp.’ Khi chụp xong, tôi ngồi lại dưới gốc cây, ngắm nhìn những bức ảnh mình vừa chụp, bỗng hiểu rằng vẻ đẹp của nơi này nằm ở sự bình dị, những con người giản dị và cuộc sống yên bình.
Thật tự nhiên, cảm giác thất vọng từ ban đầu biến mất, thay vào đó là niềm hạnh phúc và sự yêu quý dành cho thị trấn này. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, tự nhủ: ‘Có lẽ mình nên ngừng cố gắng tìm kiếm những gì đẹp nhất và hãy tận hưởng sự đơn giản này.’
Tôi đi dọc con đường đất, lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Không còn sự háo hức và hụt hẫng như khi tôi vừa đến, thay vào đó là sự mãn nguyện và bình yên. Tôi tự nhủ với lòng: ‘Có lẽ những gì bình dị và giản dị nhất vẫn luôn là điều đáng quý nhất.’
Comments