Hành Trình Tìm Kiếm

Mai ngồi bất động trước màn hình laptop, ngón tay lướt qua lướt lại trên bàn phím mà chưa gõ được chữ nào. Căn phòng làm việc nhỏ chìm trong ánh đèn vàng ấm, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài càng làm không gian trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Trên màn hình vẫn là trang CV trống trơn với dòng chữ “Mục tiêu nghề nghiệp” đang nháy cursor chờ đợi.

“Mình muốn làm gì với phần đời còn lại?”, Mai tự hỏi, cảm giác như đang đối diện với một vực thẳm mênh mông. Cô đã bỏ việc ở ngân hàng được ba tháng, một công việc ổn định mà ai cũng mơ ước. Nhưng sau 5 năm, cô nhận ra mình không còn cảm thấy đam mê hay thỏa mãn với những con số và bảng biểu nữa.

Mai với tay lấy cuốn sổ nhỏ trong ngăn kéo, nơi cô thường ghi lại những suy nghĩ của mình. Lật giở từng trang, cô bắt gặp những dòng chữ nguệch ngoạc viết về ước mơ thời sinh viên – trở thành một nhà tư vấn tài chính. Đó từng là điều cô tin chắc sẽ theo đuổi cả đời. Vậy mà giờ đây, những trang giấy ấy như đang kể về một người xa lạ.

“Có lẽ mình nên đặt câu hỏi khác”, Mai thì thầm, tay vẫn vuốt ve những trang sổ cũ, “Điều gì đang thực sự khiến mình cảm thấy hứng thú lúc này?”

Câu hỏi mới như một làn gió nhẹ thổi tan đám mây u ám trong tâm trí cô. Mai nhớ lại những buổi chiều cuối tuần gần đây, khi cô dạy kèm cho những đứa trẻ trong khu phố về cách quản lý tiền tiết kiệm. Ánh mắt háo hức của lũ trẻ, niềm vui khi chúng hiểu được một khái niệm mới, và cảm giác ấm áp khi chia sẻ kiến thức – tất cả những điều đó khiến cô cảm thấy sống động hơn bao giờ hết.

Mai đặt cuốn sổ xuống, quay lại với màn hình máy tính. Lần này, ngón tay cô không còn ngập ngừng nữa. “Mục tiêu nghề nghiệp: Kết hợp kiến thức tài chính với đam mê giáo dục để giúp mọi người, đặc biệt là giới trẻ, xây dựng nền tảng tài chính vững chắc cho tương lai.”

Viết xong, Mai tựa lưng vào ghế, mỉm cười. Cô nhận ra rằng không cần phải vạch ra một kế hoạch cố định cho cả cuộc đời. Thay vào đó, điều quan trọng là lắng nghe những thôi thúc từ bên trong, cho phép bản thân khám phá và phát triển theo thời gian.

Tiếng mưa bên ngoài đã tạnh. Mai đứng dậy, bước ra ban công. Không khí sau mưa trong trẻo và mát mẻ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lồng ngực. Có lẽ ý nghĩa cuộc sống không nằm ở việc tìm ra một mục đích bất biến, mà là ở chính hành trình không ngừng khám phá và trưởng thành.

Nhìn xuống những dòng người tấp nập dưới phố, Mai tự nhủ: “Mình không cần phải biết chính xác mình sẽ là ai trong 5 năm, 10 năm nữa. Miễn là mỗi ngày, mình vẫn tiếp tục bước đi với sự chân thành và cởi mở. Một cuộc sống có ý nghĩa sẽ dần hiện ra từ đó.”