Tha Thứ Trong Nỗi Đau

Mình vừa đọc được một câu rất chạm của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư: “Là trẻ con, đôi khi nên tha thứ cho lỗi lầm của người lớn.”

Mình có một người bạn. Bạn ấy không có một tuổi thơ êm đẹp. Mình đã nhìn thấy bạn trưởng thành với ánh mắt trầm tư hơn những người cùng trang lứa, với những suy nghĩ nặng nề hơn cái tuổi của mình đáng lẽ phải có.

Bạn đã từng rất hận bố mẹ. Những năm tháng tuổi trẻ của bạn chất đầy giận dữ. Bạn lao vào học, lao vào làm, cố gắng trở thành một người thành công chỉ để chứng minh với họ rằng: “Tôi không cần các người!” Nhưng càng trưởng thành, bạn lại càng nhận ra, sự hận thù ấy không khiến bạn hạnh phúc hơn. Nó chỉ kéo bạn vào một vòng lặp không lối thoát – bạn không thể quay về để đòi một tuổi thơ khác, nhưng cũng không thể tiến về phía trước khi lúc nào cũng bị kẹt lại trong quá khứ.

Một lần, tôi hỏi bạn: Nếu bây giờ mẹ bạn quay lại, bạn có tha thứ không?

Bạn im lặng rất lâu rồi nói: Mình không biết. Nhưng mình không muốn hận nữa. Mình muốn sống cho bản thân, chứ không phải để chứng minh điều gì với họ cả.

Khi còn nhỏ, chúng ta chỉ thấy lỗi lầm của người lớn là không thể tha thứ. Nhưng khi lớn lên, ta nhận ra một sự thật cay đắng: Người lớn cũng từng là những đứa trẻ mang theo tổn thương của riêng mình. Họ làm sai, họ có thể hối hận, nhưng đôi khi, họ không biết cách sửa chữa.

Tha thứ không có nghĩa là đồng ý với những gì họ đã làm. Không có nghĩa là quên đi, càng không có nghĩa là quay lại và tiếp tục chịu tổn thương. Tha thứ chỉ là buông bỏ gánh nặng mà họ đã đặt lên vai ta – không phải vì họ xứng đáng, mà vì chính chúng ta xứng đáng với một cuộc đời thanh thản hơn.

Không phải ai cũng đáng được tha thứ. Nhưng những đứa trẻ, dù đã lớn, vẫn xứng đáng có một trái tim không trĩu nặng hận thù.

Học tĩnh trong một thế giới ồn ào,
The Jasmine Guy.
30/1/2025.